LỜI CĂN DẶN CỦA TRƯỞNG LÃO

LỜI CĂN DẶN CỦA TRƯỞNG LÃO

Này các Thầy, Thầy dạy giáo án này nhằm phục hồi giáo pháp chân chính của Đạo Phật, có đầy đủ lý pháp và hành pháp để giúp cho mọi người tự thắp đuốc lên mà đi, không còn lạc đường, lạc lối. Nếu họ tự có quyết tâm đi trên con đường giải thoát mọi khổ đau và chấm dứt luân hồi. Ở đây các thầy đừng nghĩ rằng Thầy thuyết giảng giáo án này là để thu hút các đệ tử, là khiến cho họ trở về quy y với Thầy, quý thầy chớ hiểu như vậy. (Bổn sư của quý thầy thì quý thầy hãy giữ nguyên vị bổn sư ấy cho quý thầy, Thầy chỉ lấy lời dạy của Phật ở trong kinh để can ngăn phải quấy chứ Thầy không có ý bài bác người này hay bài bác người kia. Cho nên quý thầy không nên bỏ vị bổn sư của quý thầy, điều đó là không nên, là không đúng.)

Quý thầy cũng đừng nghĩ rằng Thầy giảng giáo án này là để qúy thầy từ bỏ những kinh sách bấy lâu nay quý thầy đang theo học, quý thầy đừng hiểu như vậy mà hãy giữ nguyên kinh sách của quý thầy. (Các thầy đừng ném bỏ, phê phán những kinh sách của các tôn giáo khác, nếu làm như vậy là các thầy đã sai. Giáo án mà Thầy nêu ra đây là để giúp cho quý thầy đi trên con đường thiện để giải thoát cho quý thầy khỏi cái nhân ác, để giúp quý thầy được hưởng phước báu giải thoát. Chớ không phải quý thầy coi thầy mình không ra gì, coi kinh sách mình đang học không ra gì, đó là điều không đúng.)

Quý thầy cũng đừng hiểu Thầy giảng giáo án này là muốn cho quý thầy từ bỏ gia đình, sống không gia đình, từ bỏ tài sản lớn, tài sản nhỏ, từ bỏ bà con quyến thuộc lớn, bà con quyến thuộc nhỏ để xuất gia tu hành, quý thầy chớ có hiểu như vậy. Tất cả những cái gì của qúy thầy thì quý thầy cứ giữ nguyên như vậy, (tức là tất cả mọi tình cảm gì đó… thì quý thầy cứ giữ nguyên như vậy, rồi quý thầy cứ tu tập đến chừng nào ly thì nó ly. Chứ đừng có nghe Thầy bảo như vầy, như vầy rồi qúy thầy về nhà tìm mọi cách ly gia đình mình bằng cách này, bằng cách kia. Thầy hiểu tâm trạng của quý thầy là không có hiểu rõ, không có thông minh. Đây là Thầy triển khai để cho chúng ta hiểu cái pháp đúng, để chúng ta hiểu rõ con đường giải thoát. Chứ không phải nghe như vậy rồi quý thầy về nạt nộ vợ con, tụi bay rồi nhà cửa là oan gia, tội báo làm cho tao dính mắc đây… Cái đó là cái sai! Chúng ta đừng có vội vàng mà chúng ta phải hiểu những pháp này rồi trau dồi lần lượt, rồi nó thấy cái đúng, cái sai chớ có về mà vội vàng xua đuổi vợ con, điều đó là cái điều sai.

Quý thầy cũng đừng hiểu Thầy giảng giáo án này là Thầy bảo quý thầy từ bỏ các phong tục tập quán (cúng bài, cầu an, cầu siêu, coi sao bói quẻ…) hoặc bỏ các nghề nghiệp này nọ, quý thầy đừng hiểu như vậy mà hãy giữ nguyên như cũ (Nghĩa là hoàn toàn quý thầy cứ giữ nguyên, đừng có chê bai nó, đừng có mượn giáo án của Thầy mà chỉ trich người này, người kia là mê tín, cúng bái cầu siêu, cầu an, coi sao bói quẻ đều là sai… Chúng ta đừng có nói như vậy mà chúng ta hãy tu. Chúng ta chỉ biết đó là những pháp ác, đó là những thứ đau khổ để chúng ta không làm thế mà thôi. Hoặc quý thầy đang làm nghiệpề gì đó có giết hại chúng sinh thì quý thầy không làm chớ quý thầy đừng có bài bác, đừng có nói. Ai làm thì cứ mặc người ta làm, còn mình nói ra coi chừng mình bị phạm đó. Đó là chỗ Thầy cảnh giác khi mà nghe giảng rồi thì quý thầy dễ lầm lạc lắm. Ví như nghe Thầy dạy về Tứ vô lượng tâm rồi quý thầy hốt cơm cho chó ăn, cho kiến ăn thì điều đó là điều sai. Của cúng dường do đàn na thí chủ người ta làm bằng mồ hôi nước mắt, còn con vật là cái nghiệp của nó phải chịu như vậy. Tại sao chúng ta lại hốt của mồ hôi nước mắt cho người khác trong khi mình lại ăn nhờ của người khác…? Hiểu vô lượng tâm từ như vậy là từ sai, từ không trí tuệ. Cho chó ăn, cho kiến ăn là mình quyến rũ người ta, mình tạo cho người ta cái nghiệp nợ, ăn cơm của đàn na thí chủ mình biết mình đã trả được cái nợ này chưa, cái nợ này rất lớn, mình tu chưa xong thì cái nợ này ngàn đời trả chưa hết đâu, thế mà bây giờ mình lý luận là lòng Từ. Lòng từ của mình là phải bằng mồ hôi nước mắt do mình làm ra mình mới làm Từ chứ, đằng này mình lấy của người ta cho mình cho người khác tức là mình mượn cái hình thức tu hành để mình lấy của người ta mình cho người khác ăn, như vậy mình có “Từ” không?! Người ta làm bằng mồ hôi nước mắt dành ra để cúng dường cho người tu cơ mà. Đó là cái hiểu sai, cái lầm lạc. Cho nên Thầy vạch ra cái việc làm sai của quý thầy khi nghe Từ – Bi – Hỷ – Xả thì quý thầy đừng tưởng làm vậy là đúng. Có nhiều người hiểu qua lời giảng của Thầy, lời Phật dạy phải “Trắng bạch như vỏ ốc” thì quý thầy về làm cho nhà tan cửa nát, làm đau khổ gia đình hết, sự giải thoát đau không thấy mà thấy cái địa ngục ngay trước mắt. Đó là những cái hiểu lầm lạc những lời Thầy dạy. Nếu Thầy không đưa ra những lời cảnh giác này thì đạo Phật chắc hẳn là đưa đến cái sự khổ đau chứ chưa phải là đưa đến hạnh phúc cho ai hết.

Quý thầy cũng đừng hiểu Thầy giảng giáo án này là để qúy thầy từ bỏ gia đình, là dạy cho quý thầy từ bỏ các phong tục… Chúng ta phải giữ nguyên như cũ, ai làm gì thì làm, biết cái đó là pháp ác là chúng ta không làm. Trong gia đình đến ngày cúng bái, người ta giết heo giết bò mình không được cản người ta, mình đừng có giết, đừng có ăn thịt vì mình biết đó là pháp ác vậy thôi. Mình chưa có đủ sức độ ai hết, mình đừng có học ở đây rồi mình đưa ra mình nói này nói nọ, nói đó là làm ác này kia, người ta theo phong tục, người ta đã quen rồi thì để người ta làm. Mình phải làm cho mọi người trong gia đình vui, vì họ đang ở trong phong tục, họ đang quen như vậy rồi thì mình vui lòng mọi người, mình phải khéo léo linh động để bớt đi bàn tay đẫm máu của mình. Phải từ từ tu tập chứ, không lẽ bây giờ mình không làm gì hết, như vậy là để mà tu chứ không phải muốn là thành Phật liền. Nghe học về cái là muốn thành Phật liền, Từ Bi dữ lắm rồi, có bao nhiêu thức ăn đêm đổ cho chó, cho kiến ăn rồi kiến nó cắn mình gần chết, “Phật” gì mà ngu quá ngu vậy ???

Quý thầy đừng nghĩ rằng Thầy giảng giáo án này là Thầy dạy quý thầy bỏ chùa to tháp lớn, bỏ giáo hội, bỏ phế sự giảng dạy kinh sách, bỏ các pháp yết ma, bỏ phế các pháp thiền định mà quý thầy đang tu tập. Quý thầy đừng có nghĩ như vậy mà hãy giữ nguyên tất cả. (Mình xét mình thấy các pháp gì tốt thì mình tu chứ không bỏ, mình bỏ tức là mình bài bác đó! Người ta tu gì thì kệ người ta tu, không được nói gì hết. Nói “anh tu như vầy là sai, thiền đó không phải Phật” là không được, là bài bác người ta. Vì như vậy là có sự tranh luận chống trái nhau. Dù là giáo pháp của ai chúng ta đều quý trọng hêt. Họ có đi tới được hay không đi tới được chúng ta đều không được động chạm. Đừng thấy mình tu được một chút, giới luật tốt được một chút rồi mình chê họ thì đó là cái sai, đó là cái pháp ác chứ không phải đúng đâu. Họ làm gì thì kệ mặc người ta, chúng ta làm gì cố gắng cho tâm chúng ta giải thoát, ta sống được trong pháp thiện đem lại sự an vui cho chúng ta trước, sau đó chúng ta làm cái gương hạnh sống để người ta thấy đúng thì người ta theo. Bảo người ta dạy người ta bằng cái miệng lưỡi của mình thì không chắc người ta nghe theo đâu.

Qúy thầy đừng nghĩ rằng Thầy giảng giáo án này là Thầy hướng cho quý thầy từ bỏ những gì mà Tổ đã truyền thừa, Tổ Tổ truyền nhau. Đừng nghĩ như vậy, tất cả những gì mà các tổ đã truyền cho thì quý thầy cứ giữ nguyên như cũ. (Ông thầy dạy mình cúng bái, tụng niệm này kia thì mình cứ giữ nguyên như vậy, mình thấy cái gì không đúng thì mình tự sửa cho mình, rồi mình tu tập cho mình đi vào những giáo pháp của Đức Phật mà Thầy đã nêu ra, chớ không được nói thầy tổ mình làm cái đó sai, cái đó mê tín, không có đúng …).

Qúy thầy đừng nghĩ rằng Thầy giảng giáo án này là khiến cho qúy thầy từ bỏ nghề thầy thuốc trị bệnh, làm việc từ thiện..v..v. Quý thầy chớ nghĩ như vậy. Tất cả những việc gì làm lợi ích cho mọi người, cho xã hội thì qúy thầy hãy giữ nguyên. Quý thầy biết được những pháp ác để tu tập cái tâm của mình, cái tâm thương yêu của mình thì qúy thầy cứ giữ nguyên mà làm.

Quý thầy cũng đừng hiểu Thầy giảng giáo án này là khiến cho qúy thầy không viết kinh, soạn sách, viết báo, chớ có nghĩ như vậy. Tất cả những việc mà quý thầy đã làm có tính cách phổ biến đường lối tu tập thì qúy thầy cứ giữ nguyên. (Mọi việc đó đều là tốt chứ không phải là xấu đâu, nó không giúp ích cho người ta cái này thì cũng giúp ích cho người ta cái khác, vì vậy cứ giữ nguyên mà làm. Quý thầy cứ sửa những điều không tốt, những điều ác trong tâm mình, những hành động ác, không tốt của mình để sửa lần lần theo giáo án của Phật cho quý vị giải thoát.)

Quý thầy đừng hiểu Thầy giảng giáo án này là chống trái, bài bác qúy thầy phá giới, phạm giới, mà tất cả những gì quý thầy làm trong đời sống qúy thầy cứ giữ nguyên chứ đừng nghĩ là Thầy dạy giáo án này là chống trái các thầy phá giới, phạm giới, không phải vậy đâu. Giáo án này là không bắt buộc người nào hết. Nếu người đó nhận ra được pháp ác và pháp thiện, pháp ác thì họ dứt bỏ, còn pháp thiện thì họ tăng trưởng, thì họ hưởng được cái sự giải thoát. Giáo án ra đời là nhằm mục đích như vậy, ai thấy được thì họ thực hiện, ai thấy không được thì thôi. Các thầy không được lấy chỗ giáo án này mà bài bác người ta đúng sai, phải trái thì điều đó là không được.

Quý thầy cũng đừng hiểu rằng, Thầy giảng giáo án này là bắt buộc qúy thầy phải tu theo Giới – Định – Tuệ của Phật. Mà bây giờ quý thầy đã tu theo Giới – Định – Tuệ nào thì quý thầy của giữ nguyên (Nghĩa là quý thầy đang tu theo Giới – Định – Tuệ nào của kinh điển nào thì quý thầy chứ giữ nguyên. Còn mình thấy được Giới – Định – Tuệ của Đức Phật đúng thì mình cố gắng mình khắc phục lần lần theo, còn những Giới – Định – Tuệ nào không đúng, nó còn có ác pháp trong đó, những cái phi thời trong đó thì chúng ta lần lần dứt bỏ chớ không được nói đó là sai, đó là không đúng… mà chúng ta từ từ dứt bỏ chớ không được dứt bỏ 1 lần. Khi thấy người ta phi thời hay còn phạm giới này kia do họ chưa khắc phục được thì chúng ta biết vậy mà tu sửa mình chứ ta không được nói gì hết. Không được nói đó là Giới – Định – Tuệ sai, đó là của Đại Thừa chứ không phải là Giới – Định – Tuệ của Phật.

Này quý thầy, Thầy giảng giáo án này để cho quý thầy biết rõ ràng những pháp bất thiện mà chưa được từ bỏ làm cấu uế đưa đến tái sanh luân hồi, đem lại quả khổ, đưa lại già chết trong tương lai. Mục đích giúp cho quý thầy biết pháp nào là bất thiện, pháp nào là thiện. Pháp bất thiện mà quý thầy chưa từ bỏ thì quý thầy cố gắng mà từ bỏ. Những pháp bất thiện đó nó làm cho cấu uế đưa đến sự tái sanh luân hồi, làm cho đau khổ, đưa đến những quả khổ, đem lại già chết ở trong tương lai của quý thầy. Giáo án của Thầy đưa ra không phải để cho quý thầy thấy cái sai, cái đúng của thế gian. Phải biết như vậy thì mới hiểu được tâm trạng của Thầy khi mà giảng giáo án này.

Thầy giảng giáo án này mà có những pháp thiện mà quý thầy chưa được trau dồi để cho quý thầy đi vào trong thiện pháp, mục đích của Thầy là như vậy. Thầy giảng giáo án này có những thiện pháp mà quý thầy chưa được trau dồi để được thanh tịnh, để hết cầu uế, chấm dứt tái sinh luân hồi, đưa đến quả lành, không già, bệnh, chết ở trong tương lai.
Những pháp ấy Thầy đã giảng dạy trong giáo án này để cho quý thầy thực hành theo từng lời giảng dạy của Phật, thời các pháp cấu uế, bất tịnh, bất thiện pháp của quý thầy chưa diệt trừ được diệt trừ, các pháp thiện được tăng trưởng và quý thầy sẽ tự chứng ngộ và đạt đến an trú ngay trong hiện tại, giới cụ túc viên mãn, chấm dứt sanh tử luân hồi, làm chủ sự sống chết. Các pháp Thầy giảng nó có sự chứng đạt thật sự và cụ thể thông qua sự tu tập của quý thầy, sự trau dồi của quý thầy bằng cách qúy thầy siêng năng tu tập, qúy thầy sẽ có sự giải thóat ngay trong hiện tại, ngay trong khi tu tập. Như vậy qúy thầy mới tin rằng giáo án mà Thầy đã vạch ra nó có kết quả thật sự như vậy, đem lại hạnh phúc cho con người như vậy.

Tóm lại: Giáo án này không phải là để cho qúy thầy không có cảnh giác, không có răn nhắc mình để rồi đem ra mà bài bác, chống đối người ta, hoặc thế này hoặc thế khác thì điều đó là sai, là ác pháp chứ không phải là pháp thiện nữa. Các thầy phải nhớ kỹ như vậy, các thầy nói đúng chứ không phải sai, nhưng mà người ta đúng ở trong góc độ của người ta, ở chỗ người ta hiểu thì người ta thấy quý thầy là những người ác pháp chứ không phải là những người thiện pháp đâu. Bởi vì nói ra như vậy làm cho người tức tối, giận dữ, ngươi ta còn kiến chấp, còn ôm chặt cho nên họ đau khổ, tức tối, giận dữ, lý luận với quý thầy, tức là qúy thầy đã tự đem cái thiện pháp đó mà làm trở thành ác pháp. Cho nên khi mà nghe được Thầy rồi thì qúy thầy phải âm thầm nỗ lực tu hành không được biếng trễ, không được đem giáo án này mà dạy người khác. Chỉ khi nào có những người mà người ta có quyết tâm tu để tìm giải thoát, thì chúng ta thầy họ có sự cung kính đảnh lễ cầu pháp, người ta sống đúng cái hạnh của người quyết tu thì mình cho người ta đọc, cho người ta nghe. Còn những người sống phi thời, những người sống theo dục lạc thế gian thì nếu mình đem giáo pháp này ra rồi người ta tìm mọi cách người ta chống đối, người ta bài bác thì người ta sẽ bị tội lỗi với Phật pháp. Vì Phật đã dạy, Thầy chỉ là người triển khai lại giáo pháp của Phật mà thôi, chứ không phải là pháp này của Thầy, Thầy không phải là một đấng Giáo chủ của đạo Phật mà Thầy có một giáo pháp, một đường lối của riêng Thầy đâu. Thầy chỉ triển khai lại đường lối của Phật, mà nếu người ta đang lầm chấp, người ta đang say mê ở trong thế gian thì tức là người ta đang có cái sự tranh luận, bài bác cái pháp này là bài bác pháp của Phật. Và vì vậy làm cho người ta tội lỗi và trôi lăn ở trong lục đạo, biết chứng nào người ta mới gặp lại được chánh pháp của Phật để giải thóat đây???

Cho nên chúng ta phải biết thương người, Thương người là biết ngăn ngừa cái sự tội lỗi của họ. Cũng như mình biết ngăn ngừa tội lỗi của thằng ăn cắp thì mình phải cảnh giác cái tài sản vật dụng để thằng ăn cắp không lầy được, cho nên nó không phạm tội lỗi. Cũng như mình biết thương người thì mình phải cảnh giác đừng cho những pháp này vào những người đang sống trong dục lạc, vì đang sống trong dục lạc thì họ phải có sự lý luận để che đập này nọ, do đó họ thành ra phỉ báng Phật pháp. Mà phỉ báng Phật pháp thì họ tội lỗi và họ bị đọa địa ngục, biết kiếp đời nào mà họ gặp lại được Phật Pháp để mà tu hành giải thoát. Cho nên vì một các duyên không tốt thì đời đời kiếp kiếp họ làm sao gặp được Phật Pháp. Được thân người còn khó, được Phật pháp còn khó hơn, vậy mà hôm nay chúng ta vô tình đã làm cho họ rơi vào cái nghịch duyên để rồi vô lượng kiếp mà không gặp được Phật pháp. Đó là cái tội, quá tội, chúng ta phải biết thương người, vì thế mà khi học được giáo án này rồi thì quý thầy cẩn thận mà truyền pháp chớ không được đụng đâu mà phô ra hết hoặc là đăng lên báo chí hoặc là in thành sách rồi đem bán ở các hiệu sách, điều đó không phải. Pháp này là pháp quý giá, pháp này đem đến cho mọi người được giải thoát, được an vui, được thương yêu nhau, dùm bọc lấy nhau. Vì vậy Pháp này phải được coi là pháp báu và được đem bố thí làm tài liệu học tập cho những con người biết tìm cầu giải thoát. Pháp này không được bán, pháp này luôn luôn để trao cho những người quyết tìm con đường giải thoát. Còn những người không quyết tìm con đường giải thoát, chạy theo dục lạc thế gian, ham thích dục lạc thế gian, những người đó chưa đủ duyên, chúng ta chưa nên trao. Chờ khi nào họ chạy theo dục lạc thế gian, rơi vào cảnh khổ, họ thấy đời là khổ thật, họ than thở đời là không có gì hạnh phúc… thì ta mới đưa cho họ xem, đưa cho họ biết để cho họ thức tỉnh. Còn họ đang say mê trên đống tiền, trên danh lợi, trên sắc dục thì thôi chúng ta khoan đã, hãy dừng lại đối với những người này.
Cho nên muốn trao pháp cũng phải trao cho những người có đủ duyên, còn trao cho những người không đủ duyên thì họ sẽ làm những điều thêm tội ác. Đó là những lời khuyên của Thầy cho quý thầy, Thầy không muốn lấy giáo pháp này làm danh, chỉ muốn đem lại lợi ích cho chúng sinh, do đó đâu cần phổ biến rộng rãi, đâu cần phải quảng bà cho nó rộng lớn bao nhiêu, mà có bao nhiêu người tu được?! Thà là âm thầm xem xét coi người nào đủ duyên thì mình giúp họ, mà đủ duyên thì dù có ở đâu họ cũng gặp được, còn không đủ duyên thì dù có bày bán giữa chợ họ cũng chẳng thèm mua. Ở đây chúng ta sống trong pháp nhân duyên của Phật thì chúng ta phải hiểu rõ và sống trong pháp nhân quả của Phật. Cho nên chúng ta phải chờ cho người có đủ duyên thì mình mới trao, chớ không phải chúng ta đem đi bán pháp để độ người, độ người kiểu đó là độ danh, độ lợi, chớ không phải độ người. Khi qúy thầy trở về quê hương của mình, khi có người xin được sách này thì cần phải trịnh trọng đảnh lễ Pháp bảo thì mình mới cho họ, người mà không đảnh lễ thì dù cho bỏ ra hàng triệu bạc chúng ta cũng chẳng cho, hàng tỷ bạc chúng ta cũng chẳng cho. Đó là lời nhắc nhở sau cùng của Thầy đến với qúy thầy khi Thầy trao giáo án này ra ./.

 

 

Bài viết cùng chuyên mục:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *